Yêu! Không Thể Rời Xa
Phan_9
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao khỏi ngôi nhà, ánh nắng chiếu rực rỡ khắp mọi nơi. Thiên Di giật mình tỉnh giấc. Cô hốt hoảng nhìn đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Di vội vã chạy khỏi giường. Cô lấy quần áo vào phòng tắm thay nhanh. Cô lật đật thì bị vấp té trong phòng. Thanh Phong, tay cầm dĩa trứng chiên còn nóng, chạy đến. Anh đặt dĩa trứng xuống sàn nhà rồi đỡ Di đứng dậy
- Em hậu đậu ghê. Sáng nay em có hẹn với cha mẹ đi xem vải. Vậy mà lại ngủ quên
- Ăn sáng rồi hãy đi.
- Thôi. Trễ giờ hẹn rồi. Chắc họ đang chờ em
- Để anh đưa em đi
Thế là, hai người đến quán mì hoành thánh trong phố chợ. Ban ngày, nơi đây không sầm uất. Phong phải mặc áo khoác trùm đầu, đeo kính đen đi chung với Thiên Di. Hai vợ chồng chủ quán vui vẻ mời họ vào nhà
- Hôm nay chúng tôi nghỉ bán để chờ hai đứa_Ông Quảng chủ tiệm vui vẻ nói
- Cám ơn hai bác. Cháu vừa mới ngủ dậy. Đã để hai bác chờ lâu
- Vậy con chưa ăn gì sao? Ngồi đó đi. Để bác vào nấu gì cho con ăn_bà Liên, vợ chủ quán ôn tồn nói
- Thôi bà ngồi đây đi. Để tui vào nấu cho nhanh_Ông Quảng tranh phần vợ vào nấu mì cho Thiên Di. Tình cảm chân thành của họ giống như đối xử với người thân của mình. Họ không hề hay biết Di chính là đứa con gái thất lạc bao năm qua. Một lát sau, ông Quảng đem mì ra._Đây. Hai đứa ăn đi
- Vâng. Con cám ơn!_Di vui vẻ nói
Ăn xong, bà Liên và ông Quảng dẫn họ tham quan phố chợ. Phong và Di nắm tay nhau, vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ. Cô không thể nhận cha mẹ ngay lúc này. Nhưng ít ra, cô muốn ở bên họ làm cho họ vui vẻ. Bốn người dừng lại ở một tiệm bán vải. Đó là một căn tiệm không lớn, và ít khách. Một người đàn ông lớn tuổi trạc ông Quảng niềm nở mời họ vào. Di đi theo chủ tiệm và bắt đầu lựa chọn vải cho các mẫu thiết kế chính. Ông Quảng, bà Liên và Thanh Phong ngồi ghế đợi
- Cậu là bạn trai của con bé à?_Ông Quảng quay sang hỏi Phong
- Dạ bọn con mới bắt đầu thôi. Nhưng con cũng không biết nữa
- Tuổi trẻ các cậu phiền phức quá! Yêu là yêu. Không yêu thì nói không_Ông Quảng nói, giọng hơi giận
- Cái ông này. Chuyện tụi nhỏ cứ để tụi nhỏ tự lo. Xen vào làm gì?_Bà Liên cắt lời
- Con bé là cô gái tốt. Mặc dù nó là người ngoại quốc. Nhưng dù nước nào cũng không quan trọng. Nó tốt thật sự. Tài giỏi. Lại hiền lành và lễ phép. Tôi quý nên mới hỏi cậu ta kĩ. Này! Chàng trai trẻ. Tôi chỉ hỏi cậu một câu. Cậu có yêu Helen không?
- Dạ có. Với con, Helen là một ngôi sao luôn rực sáng_Thanh Phong vừa nói vừa mỉm cười_Helen thật sự là một cô gái tốt.
- Đấy. Cậu yêu con bé. Nó cũng yêu cậu. Thì hai người quen nhau chứ còn gì nữa_Ông Quảng mạnh miệng nói
- Sao bác biết cô ấy cũng yêu con?_Phong ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ vừa mới gặp, hỏi
- Tôi thấy điều đó trong mắt nó. Cậu cứ tin tôi đi. Cậu mau cầu hôn với con bé đi. Kẻo có người giành con bé đó
- Mọi người đang nói về con sao?_Thiên Di bước ra cùng với ông chủ tiệm vải
- Xong việc rồi hả con?_Bà Liên nắm tay Di, mỉm cười hỏi
- Dạ xong rồi. Vải ở đây rất tốt. Giá cũng vừa phải. Con chọn xong rồi.
- Ông Lai. Ông có giới thiệu loại tốt cho con bé không đó?_Ông Quảng nhìn chủ tiệm vải hỏi
- Có mà. Chỗ quen biết với nhau không lẽ tôi gạt cô bé. Với lại cô gái này cũng rất giỏi về vải vóc, tôi gạt sao được._Ông chủ tiệm vải khẳng định
Họ vui vẻ nói chuyện với nhau xong thì chia tay. Hai vợ chồng ông Quảng về tiệm. Thanh Phong và Thiên Di nắm tay nhau đi dạo dọc con sông nhỏ gần đó
- Chắc vài ngày nữa là có vải. Sắp tới chắc bận rộn lắm đây. Còn vài mẫu thiết kế cuối cùng được may. Mà hồi nãy anh nói chuyện gì với cha mẹ em vậy? Anh có nói với họ em là ai không?
- Cũng không có gì. Họ chỉ bảo anh nên cầu hôn em thôi. Anh vẫn chưa nói em là con gái của họ
- Thanh Phong. Hình như hơi sớm để nói chuyện này đó.
- Anh yêu em. Và em cũng vậy. Sao mình không thể kết hôn?
- Đúng. Em yêu anh. Nhưng tình yêu vừa mới bắt đầu. Em thật sự không nghĩ mình có thể kết hôn ngay lúc này. Hơn nữa. Sự nghiệp của anh chỉ mới hồi phục trở lại. Còn em phải tìm ra kẻ đã chia cách gia đình em, biến em thành trẻ mồ côi. Em tuyệt nhiên không để hắn yên ổn
- Đó chỉ là lý do. Em có thể từ bỏ thù hận. Em cũng có thể nhận cha mẹ bất cứ lúc nào. Có thể anh ích kỉ. Nhưng anh nghĩ. Thậm chí chúng ta kết hôn xong thì em vẫn có thể làm những điều em muốn.
- Anh bình tĩnh lại được không? Chẳng lẽ anh không hiểu tâm trạng của em lúc này rất rối bời sao?
- Anh hiểu. Anh cũng mong em đứng trên lập trường của anh để suy nghĩ
Thanh Phong bỏ đi khi Thiên Di cự tuyệt chuyện kết hôn. Có vẻ, anh hơi vội vàng. Nhưng trong tình yêu, con tim đã che lấp lí trí. Với một cô gái vừa xinh đẹp, vừa có năng lực như Thiên Di, chàng diễn viên này không khỏi lo lắng. Anh là một người đàn ông thật sự. Anh luôn muốn công khai mối quan hệ của hai người. Nhưng cô càng tránh né. Khi gặp mặt ở chốn đông người, Di tỏ ra bình thường đối với Phong. Cô cũng tránh ngồi cạnh hay trò chuyện riêng với Phong. Ngược lại với Di, nàng tiểu thư Lệ Thi luôn tìm cách đi theo anh chàng của mình. Giờ cơm trưa, cô chủ động ngồi cạnh Thanh Phong ở phim trường. Còn Thiên Di chỉ ngồi một mình. Thỉnh thoảng ngồi ăn chung với thư kí Trương và đạo diễn. Vừa ăn, họ vừa trao đổi công việc với nhau. Chị của thư kí Trương là nhà may giỏi, có tiếng ở Hồng Kông. Thiên Di đã chủ động đến nhà cô ấy nhờ may giùm những bộ trang phục mới. Thư kí Trương thường xuyên đưa Di đến gặp chị mình. Hai chị em họ sống chung nhà. Đó là một nơi khá rộng và khang trang
- Mời cô vào nhà. Tôi là chị của thư kí Trương. Cứ gọi tôi là Hiểu Đồng
- Chào chị. Em là Helen. Em cũng nghe anh Trương kể về chị rất nhiều
- Em ngồi đi. _thư kí Trương nói với Helen
- Vâng. Chị Đồng nè! Không biết chị có ý kiến gì về những mẫu thiết kế của em không?
- Nó rất lạ và độc đáo. Chị sẽ giúp em may chúng. Chắc khoảng vài ngày là xong
- Cám ơn chị nhiều lắm!_Thiên Di mừng rỡ
- Không sao. Em là bạn của thằng em chị. Chị giúp em là bình thường mà! Chị nghe nói em từng du học bên Pháp.
- Dạ đúng vậy. Em đi học bằng học bổng.
- Vậy sao? Chị cứ tưởng cha mẹ em lo cho em chứ?
- Helen lớn lên trong tu viện đó chị_thư kí Trương tiếp lời
- Ôi! Chị xin lỗi. Vậy em trang trải học phí như thế nào? Chị rất muốn nghe chi tiết
- Chị nè! Sao hỏi kĩ quá vậy?_thư kí Trương tiếp lời
- Không sao. Em học ỡ Đại học trong nước xong thì nhận một xuất học bổng toàn phần của học viện Mod’ Art International Paris. Em học ở đó khoảng một năm. Lúc đi du học, em có làm thêm nhiều việc. Thỉnh thoảng cũng tham gia thiết kế và viết bài cho báo thời trang Paris.
- Vậy em lấy bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh ở đó luôn sao?_thư kí Trương ngạc nhiên hỏi
- Dạ không. Em học ở ISC Paris School of Management một năm rồi mới lấy bằng thạc sĩ ở đó.
- Em thật sự rất giỏi_Hiểu Đồng ngạc nhiên khen ngợi_Tối nay ở lại ăn cơm với chị
- Dạ vâng
- Em vào rửa mặt rồi ra ăn. Chị bảo người làm dọn sẵn cơm rồi. Chị Nga. Dẫn cô Helen lên nhà tắm rửa mặt_cô gái Hiểu Đồng nói
- Vâng_một chị giúp việc chạy ra đáp
Thiên Di theo người giúp việc đi rửa mặt. Hiểu Đồng và thư kí Trương ngồi nói chuyện với nhau
- Em mau mau nói chuyện với con bé đi. Chị thấy được đó
- Chị đừng hiểu lầm. Em chỉ giúp cô ấy trong công việc thôi
- Đừng có gạt chị. Suốt buổi nói chuyện em cứ chăm chú nhìn người ta. Vậy mà bảo không có gì
- Em có thích nhưng người ta có bạn trai rồi
- Em chắc không?
- Một người con trai theo Helen từ nước của họ sang đây. Không phải bạn trai chứ là gì
- Vậy em có nghe cô ấy nói anh ta là bạn trai của mình không?
- Điều này thì em không biết
- Vậy hỏi đi. Lát đưa cô bé về rồi hỏi.
Thiên Di ở lại dùng cơm với hai chị em họ Trương. Ba người trò chuyện rất vui vẻ. Chàng thư kí trẻ tuổi lái xe đưa Di về khách sạn
- Cám ơn anh đã giúp tôi
- Helen nè! Tôi thấy có một thanh niên thuê phòng cạnh cô. Anh ấy là bạn trai cô sao?
- Anh nói Khánh Hưng hả? Anh ấy chỉ là bạn của tôi từ thời thơ ấu thôi. Chúng tôi chơi thân với nhau nên nhiều khi cũng bị hiểu lầm. Mà có việc gì không?
- À không? Tôi chỉ tiện hỏi thôi. Khi nào chị tôi may xong, tôi sẽ gọi cho cô. Ngủ ngon
- Chúc anh ngủ ngon. Mà anh tên gì? Gọi anh thư kí Trương hoài cũng ngại
- Gọi tôi là Hiểu Văn
- Vậy chúc anh ngủ ngon. Hiểu Văn
Nhìn theo Thiên Di bước vào khách sạn, chàng thư kí Trương Hiểu Văn mừng thầm trong dạ. Anh nhảy lên trong sự sung sướng. Xét về diện mạo, Hiểu Văn cũng là một chàng trai tuấn tú. Đôi mắt không sâu nhưng mang một niềm vui cho người đối diện. Anh cũng cao và có phong cách. Tuy nhiên, anh hơi gầy hơn so với Thanh Phong một chút. Và đeo kính. Nhưng tổng thể vẫn là một người điểm trai
Thiên Di vừa bước lên phòng thì Khánh Hưng và Thanh Phong đang đứng đợi ngoài cửa. Hưng nhìn Phong bằng cặp mắt dò xét. Tuy không thích người con trai Việt Nam này, nhưng Phong vẫn bình thản
- Xem ra trong chúng ta người hát hay nhất là ca sĩ Thanh Phong rồi_một cô gái bảo
- Nhưng tôi nghĩ người đẹp nhất là Thiên Di. Bạn trai của Di cũng rất lịch lãm đó_một anh chàng ẻo lã nói
- Mọi người hiểu lầm rồi. Đây là xếp của mình_Thiên Di vội vàng đáp
- Ây da! Xếp thì xếp. Quen nhau có sao đâu_một cô gái khác tiếp lời
- Phải đó. Nhìn Di và xếp rất xứng đôi_anh chàng ẻo lã tiếp tục đáp
- Mọi người đến đây hát hay nói chuyện phím vậy_Thanh Phong chen lời
- Khó khăn lắm mới gặp riêng và đi chơi với Thiên Di nên tụi này cũng muốn điều tra chút ít thôi mà_một anh chàng khác đáp
- Mình nghĩ các bạn đừng phí công gượng ép nữa. Di đã có bạn trai rồi
- Thật không? Di nói thật không?_một cô gái ngạc nhiên hỏi
- Là ai vậy? Anh ấy là người như thế nào?_anh chàng ẻo lã tiếp tục hỏi
- Bí mật. _Thiên Di mỉm cười đáp
- Nhưng bật mí tí xíu đi_một cô gái nài nỉ
- Di chỉ có thể nói là anh ấy rất tuyệt. Lúc nào đó mọi người sẽ biết. Thôi chơi tiếp đi. Tối nay ai hát ít nhất là trả tiền đó
Dù Thiên Di vẫn không công khai mối quan hệ của cô và Thanh Phong. Nhưng với câu nói của cô cũng khiến Phong cũng phải mỉm cười nếu không đứng lên hét thật to. Cuộc vui cũng dần kết thúc. Tuấn Anh đưa Di về nhà nghỉ. Còn Phong cũng tự lái xe ra về. Nhưng trước khi từ biệt. Họ bí mật nháy mắt với nhau. Thật ra, chiếc ta xi chở Tuấn Anh và Thiên Di không dừng lại trước khách sạn. Mà nó đưa họ đến cảng Victoria. Rồi chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Chỉ có Di ở lại. Cô đứng cạnh bờ song nhìn ngắm những chiếc du thuyền xinh xắn. Bất chợt. Một bàn tay vòng qua eo khiến Di giật mình. Đó chính là Thanh Phong
- Anh không biết phải cám ơn xếp của em như thế nào nữa? Nhưng thật tình anh không thích tụi mình cứ lén lút như vậy hoài
- Em thì lại thấy thú vị
- Anh dẫn em đến chỗ này
Dứt lời, Thanh Phong nắm chặt tay Di, kéo cô lên một chiếc du thuyền nhỏ xinh xắn. Họ vui đùa, nhảy múa trên chiếc phi thuyền lấp lánh đèn đó. Tình yêu của họ nồng thắm với tiếng nhạc du dương. Trăng lên cao và những ngôi sao sáng lấp lánh như phủ thêm cho tình yêu đó
Một hôm, bà của Thanh Phong gọi cô đến chơi. Họ cho xe đưa cô đến tận dinh thự. Cô cùng ăn cơm với gia đình của Phong. Thái độ của họ đối với cô không còn khó khăn như trước mà trở nên niềm nỡ và vui vẻ. Tuy nhiên, vốn cha của Phong là người cứng rắn và nghiêm khắc, nên ông dù rất thích cô gái này, nhưng vẫn tỏ ra chút oai nghiêm. Ông nói chuyện với cô rất nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng cũng rất ít cười
- Con ăn nhiều vào_bà của Phong nói_Con cứ kệ bác trai. Có bà đây. Bà sẽ lo cho con
- Cám ơn bà!
- Hai đứa thế nào rồi?_cha của Phong hỏi
- Dạ cũng bình thường.
- Bình thường là sao? Qua đêm ở nhà nó rồi mà vẫn chưa chịu ra mắt gia đình là sao?_cha của Phong tiếp tục hỏi
- Con cứ vội vàng. Giới trẻ bây giờ rất hiện đại. Sống với nhau trước đám cưới cũng rất bình thường_bà của Phong vui vẻ nói chuyện
- Bà ơi! Không phải vậy đâu. Tụi cháu không có gì
- Không sao. Cháu đừng ngại. Ta không phải bà lão cổ hũ như cha nó đâu
- Cháu nói thật. Dù sống trong thời hiện đại nhưng quan niệm của cháu rất cổ hũ. Cháu sẽ không quan hệ với ai trước hôn nhân đâu bà. Nên cháu và anh Phong chưa có gì
- Con nói thật không?_cha của Phong ngạc nhiên hỏi
- Dạ thật.
- Ôi cháu yêu của bà. Cháu thật dễ thương. Lên phòng với ta. Có vài thứ ta muốn cho cháu_bà của Phong vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nghe Thiên Di nói
- Sao mẹ không để con bé nói chuyện với con_cha của Phong trách khứ mẹ
- Nói gì với con. Con là ông già cổ hũ và cứng đầu. Nói với con chán kinh khủng
- Mẹ này. Sao mẹ nói vậy trước mặt con bé? Mẹ phải giữ thể diện cho con chút chứ?
- Sao hôm nay giành nói chuyện với cháu thế? Con không ghét nó sao?
- Nếu ghét thì con không gọi nó đến ăn cơm
- Kệ con. Ta cứ dẫn nó lên phòng với ta. Con dám cản không?
- Dạ con không dám.
Gia đình của Phong vô cùng yêu mến Thiên Di. Bà của Phong dẫn cô lên một căn phòng rộng. Hai bà cháu ngồi trên giường nói chuyện rất vui vẻ. Thanh Phong cũng đến. Vừa gặp cha mình trong phòng khách, anh đã tỏ thái độ không vui vẻ. Anh nghĩ rằng Di đến đây chắc chắn sẽ bị gia đình mình làm khó.
- Helen đâu rồi?
- Con nói chuyện với cha như vậy sao?
- Tôi chỉ cần biết Helen đến đây làm gì? Và cô ấy ở đâu?
- Cái thằng thật không biết phép tắc. Con bé đang nói chuyện với bà nội trên lầu rất vui vẻ. Con không nghe tiếng cười của hai bà cháu sao?
- Ông nói thật không?
- Cái thằng. Ta gạt con làm gì? Ngồi xuống đây ta nói chuyện chút xíu
- Tôi không có gì để nói với ông
- Ta biết con rất hận ta. Nhưng mọi chuyện đã là quá khứ. Bao năm qua ta cũng rất ân hận về việc làm của mình
- Ân hận là đủ sao? Ông nghĩ ông ân hận sẽ khiến mẹ tôi sống lại sao?
- Con hãy cho ta một cơ hội bù đắp.
Phong chỉ im lặng. Anh chạy thẳng lên phòng bà nội. Anh mở cửa bước vào thì thấy bà đang kéo đây áo lên giúp Thiên Di. Anh vội quay mặt đi hướng khác. Thiên Di cũng ngại ngùng không nói gì. Bà của Phong mỉm cười hớn hở khi thấy cháu trai đến. Bà ấy liền chạy đến kéo tay anh đến chổ Thiên Di. Lúc này, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô xinh đẹp trong chiếc váy mới màu hồng nhạt, họa tiết xanh rêu. Nó là một chiếc váy dạ hội rất hiện đại. Bờ vai trắng và đầy đặn lộ ra bởi chiếc váy cúp ngực đó. Anh say đắm nhìn cô không chớp mắt. Thiên Di mắc cỡ. Cô chạy thẳng vào nhà tắm thay lại đồ của mình. Bà của Phong mỉm cười, khẽ nhẹ vào vai anh. Dù rất hận gia đình nhưng Phong vẫn đứng nói chuyện với bà nội với thái độ lễ phép. Có lẽ, khi yêu Di, anh bắt đầu thay đổi. Trái tim anh bớt sắc lạnh, và con người cũng cởi mở hơn
- Con bé thật xinh đẹp phải không? Ta quý con bé lắm! Hai đứa thế nào rồi. Khi nào tổ chức đám cưới? Ta rất mừng vì con chịu nói chuyện với ta.
- Bà đừng trông đợi gì. Tụi cháu sẽ không kết hôn đâu
- Sao thế? Hai đứa không quen nhau nữa sao?
Bà nội Phong ngạc nhiên khi nghe cháu trai nói. Phong chưa kịp trả lời thì Thiên Di bước ra. Anh vội kéo tay cô rời khỏi dinh thự.
Tại nhà của Thanh Phong trưa hôm đó
- Em thích đến dinh thự đó lắm sao?
- Anh nói gì vậy? Bà chỉ gọi em đến chơi thôi mà. Anh đừng khó chịu với em như thế chứ?
- Anh xin lỗi. Nhưng! Anh không muốn em đến đó
- Em thật sự rất ngưỡng mộ anh vì ít nhất anh có một gia đình. Còn anh thì không biết điều đó
- Em nghĩ anh không muốn có một gia đình bình thường sao? Từ nhỏ, anh đi học đều bị bạn bè trêu chọc. Ông ta đã làm gì? Ông ta chỉ chu cấp tiền cho anh ăn học. Ông ta có bao giờ đến đây và xem anh là con không?
- Anh ghét cha mình chứng tỏ anh vẫn yêu quý ông ấy
- Không phải ghét mà là hận. Chính ông ta đã hại chết mẹ anh
- Bác trai có đem tiền đến bệnh viện. Nhưng lúc đó mẹ anh đã qua đời. Ông ấy cũng như anh. Bên ngoài cứng rắn nhưng thật sự rất mềm lòng
- Anh không giống ông ấy
- Phong. Chúng ta không thể lựa chọn cha mẹ của mình. Anh có biết hôm nay em rất vui không. Đúng là em ích kỉ. Nhưng có người nào lại không muốn có một gia đình. Từ nhỏ, em sống trong cô nhi viện. Đến khi đi học thì bị bạn bè trêu chọc vì là trẻ mồ côi. Bị chúng ném sách vào người. Còn giờ thì gặp lại cha mẹ thì không thể nhận
- Anh xin lỗi. Chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa.
- Em thật sự rất mong anh hãy cho cha anh và bản thân anh một cơ hội. Quá khứ qua đi rồi. Mẹ anh cũng sẽ không vui khi thấy cha con anh như vậy đâu
- Anh không muốn nói về vấn đề này nữa
- Anh thật là cố chấp
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian